Tài liệu Đề tài Chất độc da cam và lương tâm nước Mỹ - Nguyễn Trọng Nhân: 93
CHẤT ĐỘC DA CAM VÀ LƯƠNG TÂM NƯỚC MỸ
GS.TS. NGUYỄN TRỌNG NHÂN
Phó Chủ tịch Hội Nạn nhân chất độc da cam /điôxin Việt Nam
Lời tòa soạn
Chiến tranh đã lùi xa gần 4 thập kỷ nhưng những nỗi đau chiến tranh không biết
đến lúc nào mới có thể nguôi ngoai. Hậu quả của chất độc da cam mà nhân dân ta vẫn
hàng ngày gánh chịu có lẽ phải rất nhiều năm sau mới có thể phai nhòaViệc nước
Mỹ đã gây ra chiến tranh, reo rắc chất độc da cam/điôxin lên người dân Việt Nam phải
có trách nhiệm khắc phục và xoa dịu nỗi đau đó thông qua những việc làm nhân đạo và
thái độ ăn năn Những đòi hỏi của hàng ngàn nạn nhân và triệu triệu người dân Việt
Nam là chính đáng, nhất thiết nước Mỹ phải có trách nhiệm trả lời.
Để có thể giúp các thầy thuốc nhãn khoa Việt Nam hiểu hơn chất độc da
cam/đioxin ảnh hưởng tới đôi mắt như thế nào cũng như phát hiện, giúp đỡ các nạn
nhân và đáp ứng nhu cầu thông tin thời sự về các hoạt động các nạn nhân chất độc da
cam/điôxin Việt Nam kiện các Công ty hóa...
6 trang |
Chia sẻ: Đình Chiến | Ngày: 11/07/2023 | Lượt xem: 250 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề tài Chất độc da cam và lương tâm nước Mỹ - Nguyễn Trọng Nhân, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
93
CHẤT ĐỘC DA CAM VÀ LƯƠNG TÂM NƯỚC MỸ
GS.TS. NGUYỄN TRỌNG NHÂN
Phó Chủ tịch Hội Nạn nhân chất độc da cam /điôxin Việt Nam
Lời tòa soạn
Chiến tranh đã lùi xa gần 4 thập kỷ nhưng những nỗi đau chiến tranh không biết
đến lúc nào mới có thể nguôi ngoai. Hậu quả của chất độc da cam mà nhân dân ta vẫn
hàng ngày gánh chịu có lẽ phải rất nhiều năm sau mới có thể phai nhòaViệc nước
Mỹ đã gây ra chiến tranh, reo rắc chất độc da cam/điôxin lên người dân Việt Nam phải
có trách nhiệm khắc phục và xoa dịu nỗi đau đó thông qua những việc làm nhân đạo và
thái độ ăn năn Những đòi hỏi của hàng ngàn nạn nhân và triệu triệu người dân Việt
Nam là chính đáng, nhất thiết nước Mỹ phải có trách nhiệm trả lời.
Để có thể giúp các thầy thuốc nhãn khoa Việt Nam hiểu hơn chất độc da
cam/đioxin ảnh hưởng tới đôi mắt như thế nào cũng như phát hiện, giúp đỡ các nạn
nhân và đáp ứng nhu cầu thông tin thời sự về các hoạt động các nạn nhân chất độc da
cam/điôxin Việt Nam kiện các Công ty hóa chất Mỹ, sự quan tâm và ủng hộ của cộng
đồng quốc tế, từ số này chúng tôi sẽ đang tải một số bài viết liên quan đến các vấn đề
trên.
Ngoài cương vị là Chủ tịch Hội Nhãn khoa Việt Nam, GS.TS. Nguyễn Trọng Nhân
còn hoạt động trong Hội nạn nhân chất độc da cam/điôxin Việt nam, nhiều năm qua
ông luôn kiên quyết đấu tranh bảo vệ quyên lợi chính đáng cuả các nạn nhân.
Để mở đầu cho chuyên đề này, Ban biên tập xin trân trọng giới thiệu tới bạn đọc bài
tham luận “Chất độc da cam và lương tâm nước Mỹ” của GS. TS. Nguyễn Trọng Nhân tại
Hội nghị của Hội nghiên cứu của Mỹ (ASA) được tổ chức ở Albuquerque từ ngày 16 đến
19 tháng 10 năm 2008.
Tôi đã biết tới nước Mỹ của các
bạn từ khi còn là một chú bé nhỏ tuổi.
Lúc đó tôi chưa có ý nghĩ gì về chính trị.
Cũng như các bạn trẻ khác tôi rất thích đi
xem phim . Chúng tôi hào hứng xem các
phim Mỹ, những phim hoạt hình như
5. Bản tin nhãn khoa
94
”Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn”,
”Pinocchio”(chú bé gỗ có mũi dài),
những phim cao bồi đầy những cảnh
cưỡi ngựa bắn súng. Chúng tôi thích
phim Mỹ không phải vì những chuyện
bắn giết, mà vì nội dung kết thúc thường
là “chính thắng tà”, ”người đúng bao giờ
cũng thắng kẻ sai”. Và tôi ngây thơ ao
ước mong gặp nước Mỹ! Nhưng nước
Mỹ đã đến với VN như thế nào?
- Sau Cách mạng tháng Tám ở VN
(1945) nước Mỹ đã tán thành cuộc xâm
lược của Pháp mặc dù Việt Nam đã có
những hoạt động hợp tác cùng Mỹ và các
đồng minh. Chính vì thế mà sỹ quan tình
báo Patty đã viết cuốn sách “Tại sao Việt
Nam?” (Why Vietnam?) tỏ sự ngạc nhiên
và thất vọng khi phải chứng kiến thái độ
“trở mặt” của Chính phủ Mỹ lúc đó đối
với nhân dân VN, người bạn đồng minh
chân thành của mình.
- Sau Hiệp định Genève (1954) nước
Mỹ đã dần dần thay thế vai trò của Pháp
chống lại cuộc đấu tranh vì độc lập và tự
do của nhân dân VN. Nỗi ảo vọng ngây
thơ của chú bé ngày xưa hoàn toàn tan
nát khi không lực Mỹ ném bom miền
Bắc với lời đe doạ “đưa VN trở lại thời
kỳ đồ đá”! Và trong cuộc chiến nhân
danh thế giới Tự Do nước Mỹ đã tiến
hành cuộc chiến tranh hoá học lớn nhất
trong lịch sử nhân loại: chính các nhà
khoa học Mỹ (J.M. Stellman và cộng sự)
ở trường Đại học Columbia tại New
York đã công bố trên tập san Nature
ngày 17 tháng 4 năm 2003 rằng khoảng
80 triệu lít hoá chất chứa gần 400 kg
Điôxin đã được rải xuống miền Nam
VN. Thế mà các chính khách và các
thẩm phán Mỹ lại coi chúng là những
“chất diệt cỏ”, những “chất rụng lá”
thông thường “vô hại” !
Hơn 3 triệu hecta rừng bị tàn phá
gây mất cân bằng sinh thái. Kết quả là lũ
lụt, sói mòn khô hạn tác hại trầm trọng
nền nông nghiệp, nguồn sinh sống chủ
yếu của đa số người dân VN.
Trong khi các nhà khoa học khắp
thế giới đều coi Điôxin như là chất độc
nguy hiểm nhất mà con người làm ra (1)
thì ngay Viện Hàn lâm Khoa học Mỹ
trong những năm 80 của thế kỷ trước đã
dám tuyên bố là nó không tác hại tới sức
khoẻ con người! Và trước sự phản đối
của dư luận cũng chính cơ quan khoa học
uy tín này của nước Mỹ sau đó đã cùng
với Viện Y học Mỹ công bố danh sách
một số bệnh có liên quan đến Điôxin.
Cho đến nay ngay các nạn nhân/Cựu
chiến binh Mỹ và gia đình của họ vẫn
chưa hoàn toàn đồng tình và còn nghi
vấn về tính trung thực của các nhà khoa
học Mỹ trong lĩnh vực này.
Nếu các hoá chất đó không độc thì
tại sao các nhà khoa học chân chính Mỹ
lại phản đối việc sử dụng chúng ở VN (2)
? Nhiều tổ chức Mỹ và quốc tế cho biết
tác dụng độc hại của những chất sử dụng
tại VN. Tháng 4 năm 1970 ngay ở Mỹ đã
cấm sử dụng chất 2,4,5-T vì có hiện
tượng rõ ràng gây ra quái thai.
Các chính khách Mỹ và một số các
nhà khoa học Mỹ chê các công trình
nghiên cứu của VN và đòi phải tiếp tục
nghiên cứu thêm với ý đồ dùng thời gian
làm phai nhạt những bằng chứng của tội
ác. Chẳng lẽ họ không biết những kết
luận của nhiều nhà khoa học VN, Mỹ
(như GS Westing A.H., GS
J.D.Constable ở ĐH Havard, GS
95
A.Schecter ở ĐH Texas, TS Baughmann
R., TS di truyền học Matthew S.
Messelson ở ĐH Havard,), Đức
(O.Paepke), Canađa (Hatfield
Consultants), Nhật, của Tổ chức Y tế thế
giới (WHO) đã khẳng định:
- Nồng độ Điôxin trong máu, trong
mô mỡ ở nạn nhân VN rất cao so với
người bình thưòng ở Việt Nam và các
nước khác (3). Họ mắc phải nhiều bệnh
tật nguy hiểm như ung thư,giảm sút
khả năng miễn dịch (vì thế một số nhà
khoa học coi nhiễm độc Điôxin tương tự
như bệnh AIDS nhưng tác nhân không
phải là HIV mà là Điôxin). Bệnh tật của
họ nhiều hơn danh sách bệnh tật liên
quan đến Điôxin của Mỹ vì họ là đối
tượng bị nhằm vào để rải chất độc, họ
phải sống lâu trên mảnh đất quê hương bị
nhiễm độc trầm trọng.
Nhiều phụ nữ là nạn nhân đã mắc
nhiều biến chứng khi mang thai hoặc
sinh đẻ.Nhiều người mất thiên chức được
làm mẹ (4). Nồng độ Điôxin trong máu
và sữa mẹ là nạn nhân nữ VN rất cao,đã
tác hại con trẻ ngay từ khi còn là bào
thai, rồi tiếp theo những năm đầu còn bú
sữa mẹ (5).
Đau đớn nhất là Điôxin tác hại
nhiều thế hệ. Tỷ lệ trẻ em có dị tật bẩm
sinh cao hơn so với các nước khác, ngay
cả sau khi chiến tranh đã kết thúc hơn 3
chục năm nay. Trong các con của nạn
nhân tỷ lệ bị dị tật nhiều gấp 4 lần, trong
các cháu của nạn nhân thì tỷ lệ đó nhiều
gấp 3 lần so với con cháu các gia đình
không bị nhiễm độc (6).
Chiến tranh kết thúc, với tinh thần
bao dung truyền thống mà nhiều người
Mỹ đã chứng kiến và thừa nhận, VN chủ
trương “khép lại quá khứ, xoá bỏ hận
thù, hướng tới tương lai”. Chúng tôi
nhiều lần đề nghị phía Mỹ có những hoạt
động nhân đạo như giúp đỡ các nạn nhân
da cam cũng như phía VN đã tích cực
tìm kiếm những binh sĩ Mỹ mất tích
(MIA). Rất tiếc thiện chí của VN không
được phía Mỹ đáp lại. Chờ đợi mãi hàng
chục năm trời,mãi đến đầu năm 2004 các
nạn nhân VN mới buộc lòng tiến hành
vụ kiện (theo đúng luật ALIEN TORT
CLAIM ACT (7) của Mỹ)các công ty
hoá chất Mỹ đã cung cấp các hoá chất
mà họ đã biết là rất độc để quân đội Mỹ
sử dụng ở VN vi phạm luật pháp quốc tế.
Rất tiếc cho đến nay các thẩm phán Mỹ
đã bác đơn của các nạn nhân VN chỉ với
những lý do nguỵ biện, thực chất là họ đã
không tôn trọng sự thật,không tôn trọng
công lý. Ngay nhân dân Mỹ cũng hiểu
việc làm này là vô lý, chính vì thế ngay
các bạn cũng gọi đó là “Công lý bị làm
chậm”. Chính vì thế mà có cuộc điều trần
mang tên “Trách nhiệm của chúng ta bị
lãng quên. Chúng ta có thể làm gì để
giúp các nạn nhân da cam” tại Tiểu ban
Châu Á - Thái Bình Dương và môi
trường toàn cầu thuộc Uỷ ban đối ngoại
của Hạ nghị viện Mỹ ngày 15 tháng 5
mới đây.
Những người có lương tâm và lòng
tự trọng không thể hiểu nổi thái độ của
phía Mỹ mới đây giành một khoản tiền 3
triệu US$ để xử lý “điểm nóng” tại Đà
Nẵng mặc dù biết rằng :
- Năm 1984 vụ kiện của một số nạn
nhân/Cựu chiến binh Mỹ cũng ở toà án
liên bang tại quận Brooklyn đã được dàn
xếp để các công ty hoá chất Mỹ đóng
96
góp 180 triệu US$ lập quỹ trợ cấp các
nạn nhân.
- Chính phủ Mỹ hàng năm vẫn phải
chi một khoản tiền lớn để trợ cấp cho các
CCB Mỹ bị mắc các bệnh trong danh
sách liên quan đến Điôxin do Viện Y học
Mỹ công bố.
- Vài năm trước đây toà án Hàn quốc
đã kết luận các công ty hoá chất Mỹ phải
bồi thường khoảng 62 triệu US$ cho gần
7 nghìn nạn nhân/CCB Hàn quốc.
- Chính phủ New Zealand đã phải
công khai xin lỗi các CCB/nạn nhân New
Zealand vì đã đưa họ sang tham chiến ở
VN và bị nhiễm độc và đã nhiều năm
chối cãi trách nhiệm. Có tin cho biết các
CCB/nạn nhân New Zealand dự định
kiện đòi phải bồi thường khoảng 3 tỷ
US$.
- Trong bài phát biểu tại Nhà Trắng
ngày 28/5/1996 Tổng thống Mỹ Bill
Clinton đã thừa nhận chính phủ Mỹ
không chịu lắng nghe ý kiến các nạn
nhân/CCB Mỹ. Ông nói:”Hôm nay
chúng ta đang chứng tỏ rằng nước Mỹ có
thể lắng nghe và hành động”. Ông còn
khẳng định “Đất nước chúng ta có thể
chấp nhận và giải quyết những hậu quả
của những hành động của chúng ta.
Chúng ta sẽ gánh vác trách nhiệm về
những tổn hại mà mình gây ra,ngay cả
khi tổn hại đó là không có ý định.Chúng
ta không thể làm gì để đền đáp các CCB
từ VN trở về một cách đầy đủ về tất cả
những gì họ đã cống hiến và tất cả
những gì họ đã mất mát, đặc biệt là đối
với những người đã bị tổn thương do
chất da cam”.
Bài diễn văn thật là hùng hồn!
Nhưng đến nay các nạn nhân/CCB Mỹ
và gia đình của họ vẫn còn biết bao băn
khoăn và thắc mắc về chính sách của
chính phủ Mỹ đối với họ và con cháu của
họ ! Một số nạn nhân/ CB Mỹ đang tiếp
tục kiện !
Còn 3 triệu nạn nhân da cam ở VN
thì sao ? Hàng chục vạn người đã chết
trong đau thương, nghèo khổ và oán
giận. Đồng thời xuất hiện những nạn
nhân mới là con cháu của các nạn nhân
trực tiếp bị nhiễm độc. Tháng 6/08 mới
đây 2 nạn nhân Quý và Hồng đã chết do
ung thư khi mới quay về nước vài tuần
sau khi sang dự phiên tranh tụng tại toà
phúc thẩm số 2 tại New York. Mặc dù
trước khi đi họ đã biết mình bệnh nặng,
có thể phải chịu đựng nhiều đau đớn,
thậm chí có thể chết xa gia đình và đất
nước nhưng họ quyết tâm sang Mỹ để
trực tiếp đối diện với cơ quan công lý
Mỹ và hy vọng thức tỉnh được lương tâm
nước Mỹ.
Cuộc đấu tranh anh dũng của các
nạn nhân da cam VN và vụ kiện của họ
không chỉ vì mình và các con cháu mà
còn vì quyền lợi chính đáng của mọi nạn
nhân da cam ở cả các nước khác như Mỹ,
Hàn quốc, Úc, New Zealand và cả
Canada. Cuộc đấu tranh đó còn có ý
nghĩa bảo vệ Hoà Bình, chống mọi vũ
khí huỷ diệt hàng loạt, vì hạnh phúc cho
mọi thế hệ mai sau !
Vậy ở nước Mỹ có công lý và
lương tâm hay không? và ai là người
thực sự tôn trọng công lý và lương tâm?
97
CHÚ THÍCH
1. Đây là chất độc vô cùng nguy hiểm: chỉ cần bỏ 80 gram Điôxin vào hệ thống
cung cấp nước thì toàn bộ dân số một thành phố 8 triệu người sẽ chết hết.
2. Năm 1966 GS sinh học Arthur Galston ở ĐH Yale và Hội Sinh lý thực vật Mỹ ;
sau đó năm 1967 Tiến sỹ John Edsall ở ĐH Havard cùng hơn 5000 nhà khoa học ,trong
đó 17 người được giải Nobel, 129 Viện sỹ Viện Hàn lâm khoa học Mỹ gửi thư phản đối
cho Tổng thống Johnson
3. Nồng độ Điôxin trong máu và mô mỡ của nạn nhân Việt (19,24 ppt-part per
trillion,phần nghìn tỷ) cao hơn gấp bội lần so với người bình thường ở Việt Nam
(1,38ppt),Nhật (6ppt), Canada (7ppt), Mỹ (7,2 ppt).
4. CÁC BIẾN CHỨNG NGƯỜI BÌNH THƯỜNG NẠN
NHÂN
Sảy thai tự nhiên / Đẻ non 3 – 7 % 8 – 16,7 %
Thai chết lưu 0,35 % 3,04 %
Chửa trứng 0,6 – 0,9 °/oo 7– 37 °/oo
5. Trong thời kỳ mang thai và sau khi đẻ Điôxin trong máu và sữa mẹ/nạn nhân tác
hại đến bào thai và trẻ sơ sinh. Các nhà nghiên cứu từ Đại học Havard (Baughmann,
M.S. Meselson) đã phát hiện:
Năm 1970: mức Điôxin rất cao trong sữa mẹ/nạn nhân Việt Nam (trung bình là
484 ppt/gram sữa, mức cao nhất là 1450 ppt ).
Tháng 2/1988 , Tổ chức Y tế thế giới công bố kết quả nghiên cứu về mức Điôxin
trong sữa mẹ như sau:
* Hà nội (VN) 2,2ppt *Ấn Độ 1ppt *Mỹ
3,1 – 3,5ppt
* Sông Bé (VN) 17ppt *Nhật 1,8 – 2,4ppt *Canada 2,2
- 2,8ppt
* Cần Giờ (VN) 9ppt *Thái lan <1ppt *Anh
1,4ppt
6. Các dị tật bẩm sinh được phát hiện ở thế hệ các con các nạn nhân với tỷ lệ 2,95%
so với 0,74% ở các con những người không bị nhiễm độc; ở thế hệ các cháu các nạn
nhân với tỷ lệ 2,69% so với 0,82% ở các cháu những người không bị nhiễm độc.
Do tác hại của Điôxin tỷ lệ các dị tật bẩm sinh như không có não,sứt môi hở hàm
ếch cung như nhiều bệnh rối loạn phát triển khác ở Việt Nam cao hơn so với nhiều nước
khác.Ví dụ ở các tỉnh Sông Bé và Đồng Tháp, 2 nhà khoa học Nhật (M.Harada và
M.Kida) điều tra ra 69 ca không có não trong số 10.000 ca sinh (ở Nhật chỉ có 8, Bắc Ái
nhĩ lan có 20),103 ca sứt môi và hở hàm ếch trong số 10.000 ca sinh (Nhật 10, Malaysia
15, Bắc Ái nhĩ lan 12).
98
7. Theo luật ATCA thì người nước ngoài có quyền khởi kiện dân sự tại toà án Mỹ để
đòi bồi thường thiệt hại do những hành vi của cá nhân hoặc tổ chức Mỹ vi phạm luật
pháp quốc tế gây ra.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. LÊ CAO ĐÀI. Chất da cam trong chiến tranh Việt Nam-Tình hình và hậu
quả,1999
2. STELLMAN J.M.,COLL.: The extent and pattern of usage of Agent Orange and
other herbicides in Vietnam-Nature,vol.422,2003,p.681-687.
3. Bức thư ngỏ của Hội nạn nhân da cam/điôxin Việt Nam gửi nhân dân Mỹ -2004.
4. WESTING A.H.: Herbicides in War-The long-term ecological and human
consequences-1984.
5. GRIFFITHS P.: Vietnam Inc. -2001.
6. PHUNG TUU BOI AND COLL.: Effects of chemical warfare upon vietnamese
forest resources-2002.
7. SCHECTER A.,LE CAO DAI,COLL.:”Agent Orange and the Vietnamese:the
persistence of elevated dioxin level in human tissues-American journal ò Public
Health,vol 85,p.516-522.
8. WORLD HEALTH ORGANIZATION report on analytical and field study of
human breast milk PCDD/Fs and PCB 1988.
9. Các tuyên bố của Hội nạn nhân chất độc da cam/điôxin năm 2005 và 2008.
10. Lời kêu gọi của Hội nghị quốc tế các nạn nhân chất da cam,Hà Nội,tháng 3/2006
11. RESOLUTION OF AMERICAN OF PUBLIC HEALTH ASSOCIATION: Agent
Orange-2007.
12. Remarks by President Bill Clinton at the White House, May 28,1996.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- de_tai_chat_doc_da_cam_va_luong_tam_nuoc_my_nguyen_trong_nha.pdf